Nguyên Thạch

Thu Vắng

Nguyệt hạ rừng thơ.
Thu nhung nhớ.
Tôi lạc vườn mơ tận ngút ngàn.
Neo chiếc thuyền con .
Hồ thu vắng.
Chiếc lá vàng bay biết thu sang.
Từ độ trăng hoang .
Thu biền biệt.
Nối bước đường mây chuyến viễn du.
Ngẩn ngơ kẻ ở.
Đâu mắt biếc.
Mỗi mùa thu vắng gợi nhớ người.
Đường lên dốc núi trơ thân cội.
Rừng phong dầy thảm lớp ủ vàng.
Dịu vợi hồn dâng lên sâu thẳm.
Càn khôn khéo tạo kiếp đa mang.
Một chiếc thuyền con.
Một lữ hành.
Triền miên sầu trổi.
Vọng ngày xanh.
Chờ bao thu tiễn ai trở lại.
Vàng chiếc đong đưa sắp lìa cành.
Lối về nẻo vắng tôi hoảng sợ.
Như chiếc cằn thu cội về nguồn.
Đâu đây tiếng Vạt vang sâu thẳm.
Bỗng thấy hoang vu một chuyến đời.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 27.9.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Thu Vắng"